..:Forum Bac Hong secondary school:..
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

..:Forum Bac Hong secondary school:..

..:We are best friends forever:..
 
Trang ChínhTrang Chính  PortalPortal  Tìm kiếmTìm kiếm  Latest imagesLatest images  Đăng kýĐăng ký  Đăng Nhập  
Poll
HoT BoY contest - 9G class (refreshed)
Việt An
Em à, anh xin lỗi Vote_lcap7%Em à, anh xin lỗi Vote_rcap
 7% [ 8 ]
Thái Hà
Em à, anh xin lỗi Vote_lcap15%Em à, anh xin lỗi Vote_rcap
 15% [ 17 ]
Hữu Thắng
Em à, anh xin lỗi Vote_lcap11%Em à, anh xin lỗi Vote_rcap
 11% [ 13 ]
Xuân Bách
Em à, anh xin lỗi Vote_lcap10%Em à, anh xin lỗi Vote_rcap
 10% [ 11 ]
Lê Công
Em à, anh xin lỗi Vote_lcap12%Em à, anh xin lỗi Vote_rcap
 12% [ 14 ]
Đình Thành
Em à, anh xin lỗi Vote_lcap4%Em à, anh xin lỗi Vote_rcap
 4% [ 5 ]
Đức An
Em à, anh xin lỗi Vote_lcap4%Em à, anh xin lỗi Vote_rcap
 4% [ 4 ]
Quốc Anh
Em à, anh xin lỗi Vote_lcap4%Em à, anh xin lỗi Vote_rcap
 4% [ 4 ]
Thái Cường
Em à, anh xin lỗi Vote_lcap4%Em à, anh xin lỗi Vote_rcap
 4% [ 4 ]
Trường Sơn
Em à, anh xin lỗi Vote_lcap4%Em à, anh xin lỗi Vote_rcap
 4% [ 4 ]
Công Thắng
Em à, anh xin lỗi Vote_lcap6%Em à, anh xin lỗi Vote_rcap
 6% [ 7 ]
Văn Thắng
Em à, anh xin lỗi Vote_lcap4%Em à, anh xin lỗi Vote_rcap
 4% [ 4 ]
Quang Tuấn
Em à, anh xin lỗi Vote_lcap4%Em à, anh xin lỗi Vote_rcap
 4% [ 4 ]
Hồng Nguyên
Em à, anh xin lỗi Vote_lcap6%Em à, anh xin lỗi Vote_rcap
 6% [ 7 ]
Anh Dũng
Em à, anh xin lỗi Vote_lcap7%Em à, anh xin lỗi Vote_rcap
 7% [ 8 ]
Tổng số bầu chọn : 114
..:Chat box:..
..:Hỗ trợ trực tuyến:.
Admin
..:News:..
Đăng Nhập
Tên truy cập:
Mật khẩu:
Đăng nhập tự động mỗi khi truy cập: 
:: Quên mật khẩu
Latest topics
» SỬA MÁY TÍNH , MÁY IN, ĐỔ MỰC MÁY IN TẠI NHÀ HỒ CHÍ MINH
Em à, anh xin lỗi EmptyThu Mar 01, 2012 3:47 pm by tuquynh

» vietpon mua sản phẩm chất lượng, giá tốt.
Em à, anh xin lỗi EmptyFri Oct 07, 2011 10:03 am by tuquynh

» Học tiếng Nhật - Top Globis
Em à, anh xin lỗi EmptyFri Oct 07, 2011 9:46 am by tuquynh

» Học tiếng Nhật - Top Globis
Em à, anh xin lỗi EmptyMon Sep 05, 2011 3:35 pm by tuquynh

» best fish oil liquid
Em à, anh xin lỗi EmptyThu Aug 04, 2011 5:16 am by Khách viếng thăm

» Caffeine Vs Mt Coffee Dew
Em à, anh xin lỗi EmptyWed Aug 03, 2011 8:00 pm by Khách viếng thăm

» What this in an email called?
Em à, anh xin lỗi EmptyWed Aug 03, 2011 4:43 am by Khách viếng thăm

» benefits of fish oil in children
Em à, anh xin lỗi EmptyTue Aug 02, 2011 12:32 pm by Khách viếng thăm

» life of luxury video slot
Em à, anh xin lỗi EmptyTue Aug 02, 2011 10:37 am by Khách viếng thăm

» acetaminophen diphenhydramine
Em à, anh xin lỗi EmptyTue Aug 02, 2011 9:46 am by Khách viếng thăm

Top posters
xuanbach (429)
Em à, anh xin lỗi Vote_lcapEm à, anh xin lỗi Voting_barEm à, anh xin lỗi Vote_rcap 
dongchul lee (259)
Em à, anh xin lỗi Vote_lcapEm à, anh xin lỗi Voting_barEm à, anh xin lỗi Vote_rcap 
♥MAEKY♥ (253)
Em à, anh xin lỗi Vote_lcapEm à, anh xin lỗi Voting_barEm à, anh xin lỗi Vote_rcap 
kimlong_nhi (210)
Em à, anh xin lỗi Vote_lcapEm à, anh xin lỗi Voting_barEm à, anh xin lỗi Vote_rcap 
phạm thị thảo ngân (190)
Em à, anh xin lỗi Vote_lcapEm à, anh xin lỗi Voting_barEm à, anh xin lỗi Vote_rcap 
minholee_007_thiensu (118)
Em à, anh xin lỗi Vote_lcapEm à, anh xin lỗi Voting_barEm à, anh xin lỗi Vote_rcap 
ViPro (117)
Em à, anh xin lỗi Vote_lcapEm à, anh xin lỗi Voting_barEm à, anh xin lỗi Vote_rcap 
sleepingbeauty2416 (98)
Em à, anh xin lỗi Vote_lcapEm à, anh xin lỗi Voting_barEm à, anh xin lỗi Vote_rcap 
thiensukhatmau_dianguc21 (89)
Em à, anh xin lỗi Vote_lcapEm à, anh xin lỗi Voting_barEm à, anh xin lỗi Vote_rcap 
langtuonline39 (87)
Em à, anh xin lỗi Vote_lcapEm à, anh xin lỗi Voting_barEm à, anh xin lỗi Vote_rcap 
..:Page view:..
Thống Kê
Hiện có 15 người đang truy cập Diễn Đàn, gồm: 0 Thành viên, 0 Thành viên ẩn danh và 15 Khách viếng thăm

Không

Số người truy cập cùng lúc nhiều nhất là 37 người, vào ngày Sun Feb 27, 2011 8:19 pm

 

 Em à, anh xin lỗi

Go down 
Tác giảThông điệp
dongchul lee
Super Moderator
Super Moderator
dongchul lee


Uy tín : Uy tín cao
Yahoo! Yahoo! : Đang cập nhật (hãy thay đổi tài khoản Yahoo của chính bạn - admin)....
Nam Xiền : 3755
Tổng số bài gửi : 259
Join date : 16/10/2009
Đến từ : KOREA

Em à, anh xin lỗi Empty
Bài gửiTiêu đề: Em à, anh xin lỗi   Em à, anh xin lỗi EmptyMon Dec 28, 2009 11:09 am

Em à, anh xin lỗi

- ...em đừng đến và nói rằng em sẽ sẻ chia những tổn thương của tôi. Điều đó thật rác rưởi, rẻ tiền và đáng hận...
Chị nằm xuống khi chưa kịp nhìn mặt thằng con trai độc nhất của mình, anh lặng người. Thằng con đứng đó, miệng cười như muốn nói với mẹ nó rằng mẹ ơi con đã về, mẹ ơi con đã ở bên cạnh mẹ. Chị im lặng, bàn tay đã trơ ra và lạnh lẽo ... để mặc anh nhìn lại quá khứ với cái màu nhờ nhờ khó chịu đến ép chặt tim. Bến đỗ của cuộc đời anh là đây, niềm hạnh phúc cuối cùng của anh là đây, và nỗi đau mất mát đang hiện hữu ngay lúc này.

Lòng cười chát, anh vỗ vai đứa con, họ ôm nhau vỗ lưng nhau, điều duy nhất còn sót lại.

***

“Ba à! Chiều nay con đi!”

“Sao đi sớm vậy, đám tang mẹ mày chỉ vừa mới xong.”

“Còn nhiều việc đợi con lắm ba ơi!”

“À … ờ … vậy thì mày đi … cho sớm”

Mâm cơm trưa nay sao lạnh ngắt, dù mùi mỡ hành của canh chua đang bốc lên thật thơm, mẻ thịt kho thì cũng đang ấm mùi tiêu. Cơm hôm nay thơm – tròn – dẻo, ấy thế mà cứ cứng như đá, phải húp mấy ngụm canh mới nuốt trôi.

“Ba ơi! Khi nào con ổn định, ba lên Sài Gòn với con luôn nhen”

“Đợi tới đó hãy tính mày”

Chưa bao giờ họ nghĩ mình đang mất mát nhiều đến vậy. Căn nhà ngày nào là tiếng ghẹo nhau của anh và vợ, tiếng la hét cao hứng của thằng con giờ chỉ ấm mỗi mùi nhang.

2h chiều. Thằng con lên xe. Anh khóc.

***

“Em này! Mẹ anh mất rồi! Hihi”

“Mẹ anh mất mà vui thế sao?”

“Thì ai mà không phải mất chứ! Chuyện thường mà!”

“Anh nói cứ như …”

“Cứ như gì … Khà khà … Chiều nay anh lên rồi. Em muốn đi đâu ?”

“Thôi! Cho anh chọn đó.”

“Thương hại anh hả ? Ghét quá! Em chọn đi!”

“À… ờ … Vậy mình “lết” tiếp đi”

“OK!”

Điện thoại vừa cúp, anh chỉ muốn khóc òa, khóc thật to. Kéo nón áo lại, anh im lặng nhìn những hàng cây đang vun vút sau màn mắt. Anh khóc không phải vì nhớ mẹ. Ừ! Thì cũng có chút chút. Anh khóc vì sợ người còn lại cũng bỏ anh ra đi. Anh đã kịp làm gì cho mẹ chứ ? Chỉ là những cuộc cãi vã nhau. Bây giờ anh mới hiểu, đôi khi tình thương yêu cũng làm người ta tổn thương nhau. Anh như một con chim đang lớn và quăng xác thân mình cho gió, bụi, cho cuộc đời. Bản năng chim mẹ thì cứ muốn với theo để bảo bọc con mình. Có thể mẹ anh đã sai, nhưng chính anh cũng sai, là anh không thể làm bà ấy yên tâm. Bên cạnh mẹ, anh lúc nào cũng muốn chứng tỏ mình lớn, muốn mẹ biết là mẹ không cần lo lắng nhiều. Anh sợ nỗi lo âu đánh thức mẹ mỗi đêm, sợ cái xót xa trong bản năng của mẹ. Thế là anh đã gạt, hất, đổ bỏ và hét lên rằng: “Mẹ đừng quan tâm gì đến con nữa được không? Con không cần mẹ!” Còn điều gì đau đớn hơn thế cơ chứ! Vì chạy trốn nỗi lo âu của mẹ mà anh đã làm bà và mình tổn thương. Tiếc là lần cuối anh không thể nhìn mẹ mà nói rằng “Mẹ ơi! Con xin lỗi!”

***

“Sao anh tươi tắn thế nhở ?”

“Chắc tại mặt em quá âm u. Keke”

“Xời! Nè! Có muốn em hôn anh không ?”

“Tùy lòng hảo tâm của thí chủ”

“Vậy không hun nhen!”

“Ệ ệ! Chưa thấy thí chủ nào xấu tính như em. “

“Ờ … ờ … Thí chủ thúi á biết không?”

Tiếng xe gắn máy pha cùng tiếng trò chuyện tỉ tê. Dường như em không nhắc đến mẹ, chắc không muốn làm tôi buồn. Ừ! Ở bên cạnh em đã là hạnh phúc rồi. Có gì mà phải buồn. Chỉ cần em bên cạnh, nói cười, lâu lâu ôm tôi một cái là đủ để tôi thấy mình đáng sống. Nhưng có một điều van em đừng chạm vào nhưng nỗi đau của tôi, van em đừng đến và nói rằng em sẽ sẻ chia những tổn thương của tôi. Điều đó thật rác rưởi, rẻ tiền và đáng hận. Nỗi đau đôi khi không đáng để nhớ về, hay đúng hơn là để nó im lặng, đừng chạm đến và xâu xé nó. Tôi chỉ muốn đó là một góc riêng và tôi không muốn yêu em bằng cách lấy góc riêng đó ra mà chia chác cho nhau.

***

“Ba khỏe không anh?”

“Ừ! Khỏe re à! Móm móm cười thấy cưng”

“Ha ha. Anh giống thú quá! Chắc bác ở dưới một mình buồn lắm hả anh?”

“Anh đi gửi ba anh cho nhà hàng xóm rùi.”

“Rồi anh định thế nào?”

“Như anh thì biết định thế nào? Chỉ biết cố gắng thôi!”

“Ừ! Cố lên! Cố lên! Ye ye! Anh là số 1.”

Rồi tôi ôm anh im lặng từ phía sau. Anh tham vọng và đáng yêu. Anh nói tôi nghe rất nhiều về tham vọng của mình. Nhiều, nhiều lắm! Không biết anh sẽ làm được bao nhiêu trong số đó, nhưng dù thế nào, tôi hứa là sẽ ở bên cạnh anh dù anh thành công hay thất bại, hạnh phúc hay đớn đau. Gần nhất là anh mơ có một căn nhà khang trang, có khu vườn thật đẹp để cùng ba, mẹ anh và tôi chung sống. Nhưng để với được đến ước mơ đó, tôi cảm thấy còn xa, xa lắm. Mà người tham vọng khi đặt chân lên được một nấc thang thì có dám chắc sẽ dừng mũi chân mình ở bậc cao hơn ? Nỗi sợ hãi rồi anh sẽ đi thật xa và tôi sẽ lặng lẽ đứng lại với bàn tay chới với cứ ám ảnh tôi. Mắt nhìn ráo hoảnh ...

Bây giờ ước mơ gần nhất của của anh không còn trọn vẹn. Nụ cười và cái vô tư giả tạo của anh làm tôi nể, hay nói đúng hơn là sợ cái cách che giấu cảm xúc đến tàn nhẫn. Ước gì tôi có thể một lần bước đến vùng nỗi đau của anh để nhẹ nhàng chia sẻ bằng cả lòng mình.

Trời không mưa, có một giọt nước nào đó rơi ướt tay Dạ Thanh, tay đang vòng trước anh. Cô với tay lau nước mắt vừa ươn ướt trên khóe mi. Cô ôm Hoàng Vinh thật chặt và khóc nấc. Lưng áo anh ướt nhẹ. Càng được lau, nước mắt càng rơi nhiều hơn, lưng áo anh càng lúc ướt nhiều hơn.

***

“Ba ơi! Ngày mai ba lên đây sớm đi.”

“Tao lên sớm chi cho cực mẹ mày.”

Anh im lặng. Thằng bé cũng im lặng.

“Ừ! Ba sẽ lên sớm.”

“Ba nhớ cần gì ghi ra để con dắt ba đi mua luôn.”

“Ờ … ờ … chỉ thuốc rê thôi mà”

Vừa cúp máy, Thằng bé mặc vội quần áo rồi phi xe đi làm.

***

“Cháu chào bác! Bác khỏe chưa ạ?”

“Ừ! Bác cũng đỡ rồi con. Già rồi bệnh lặt vặt ấy mà.”

“Hihi. Bác phải không được bệnh, có khỏe mới đủ sức ở nhà anh Vinh cất chứ.”

“Con cứ giỏi đùa. Bác già rồi ăn ở đâu có bao nhiêu”

“Già gì mà già! Còn phong độ ớn! Có điều răng hơi sún tí thôi.” - Hoàng Vinh vừa đỡ cháo, vừa ghẹo ba mình.

“Anh cứ ghẹo bác hoài. Để em đút cháo cho bác” – Dạ Thanh đưa tay cầm lấy bát cháo còn nóng.

“Ha ha. Có hiếu à nha. Ba! Ba có thấy cỡ này làm dâu nhà mình được chưa ba?”

Anh hãnh diện khoe người yêu của mình với cha. Cánh tay dang rộng kéo đôi vai thật gần với nhau. Cha anh cười gật gù. Dạ Thanh đang đút cháo cho ông cụ, đỏ mặt nhưng đôi mắt sau làn mi cong vẫn ẩn chứa điều hạnh phúc. Nụ cười thật tươi. Anh thích nhìn cô lúc này.

Mãi ngắm cô đến khi giật mình thì ông cụ đã ăn xong.

“Ngày mai ba đi Bình Dương vài ngày nghe”

“Ừ! Lên thăm bác mày. Chứ về nhà không ai nói chuyện buồn rồi sinh nghĩ quẩn. Mày ráng kiếm đứa nào về rồi sớm sanh cháu cho nhà cửa nó đề huề lại.” Ông cụ nói, mắt đang liếc nhìn Dạ Thanh.

***

“Anh có thể cho em một lý do được không?”

“Được chứ! Vì anh không còn yêu em”

Hoàng Vinh bước về phía con đường nhiều mưa và nhiều xe. Dạ Thanh bất động rồi lặng lẽ bước khỏi quán. Nước mưa chiều nay mặn – chát.

Thật ra yêu một người hạnh phúc lắm chứ và anh càng yêu cô nhiều hơn khi trong lúc khó khăn anh vẫn còn có cô. Anh chỉ mong muốn cuộc đời mình trao tặng cho Dạ Thanh là cuộc đời trọn vẹn, hồng hào và tươi đẹp; anh không hề muốn cô phải ôm lấy bất kỳ một tổn thương nào, dù đó chỉ là cùng anh chỉa sẻ niềm đau. Sếp nhỏ sợ mình sắp té ghế, thằng đồng nghiệp thân thiết đang nghía chỗ anh ngồi, còn lại là một đám rác rưởi gắn hiệu từ “giả tạo”. Còn ai nhỉ? À! Còn sếp lớn, nhưng sếp lớn làm gì hiểu được những ganh ghét của đám lóc cóc dưới quyền. Thế mà anh lại tự mang họa vào mình bằng một cái sai. Cái sai là anh quá thẳng, thế nên chẳng ai ủng hộ anh trong cái vũng sình này. À mà có chứ! Cô tạp vụ. Nhưng cô giúp được gì cho anh trong cái quyền hạn be bé xinh xinh của mình cơ chứ. Thế là: Anh bị sa thải! Vạch lưng anh mà xem. Còn đầy đủ những vết châm chích và đâm chém mà thẹo để lại còn đẹp hơn bất kỳ cuộc giải phẩu thẩm mỹ nào. Đời thối!

Đời thối! Tất nhiên là Dạ Thanh không được quyền được ngửi cái thối đó. Anh ôm cái thối ấy vào lòng, ngửi cho thật say vào rồi mắng chửi. Đứng trước gương, nhìn lại mình cho say sưa, đến lúc miệng chát thì bật mồm mà hét: "Vô dụng!"

Dường như nước mưa còn sót lại khóe mắt ….

Bỗng có tiếng chuông tin nhắn …

***

Tít … tít …

“Em không tin lời anh nói là thật.”

Tít … tít …

“Không tin thì đành chịu. Anh nghĩ chia tay sẽ tốt hơn”

Tít … tít …

“Không tốt hơn tí nào cả. Khốn nạn! Em đang đau lắm anh biết không ?”

Tít … tít …

“Đành vậy thôi em!”

Đến giờ phút này, em vẫn không tin nổi vào tai mình. Đừng thử thách tình yêu của em có được không? Chẳng lẽ 7 năm chẳng đủ để chúng ta tin nhau sao? Đừng ác độc với em như vậy! Em không biết chuyện gì đang xảy ra. Anh yêu em mà, em biết anh đang khổ sở mà. Sao không đến gần em đi ? Đừng đẩy em xa anh. Tàn nhẫn … Ác độc …!

Môi run run ru Dạ Thanh chìm dần vào mộng mị

***

Tình yêu xa xỉ! Ước mơ lại được xin tì… Đáng gì đâu một lần được yêu thương chứ, chỉ làm bận bịu em mà lòng càng chua xót. Khó thở biết ngần nào khi không thể nuôi dưỡng một ước mơ dành cho em. Anh đang chạy trốn, chính tình yêu của mình. Anh còn được gì? Vị chua từ ước mơ mình còn xa tầm với. Vị chát của những yêu thương được anh chối từ. Ước gì sống mà không thể yêu thương. Để người khác lo âu vì mình ư? Có khác nào một thằng đàn ông vô dụng được thương hại cơ chứ? Thời gian? Nỗ lực, cố gắng, mình sẽ có tất cả. Nhưng ba? Có còn đủ sức đợi mình không? Trời hãy còn thương cho con thêm thời gian. Nhưng Dạ Thanh? Có gì để bảo đảm tương lai sẽ không chới với như thế này? Có gì chứ? Phải đẩy cô ấy đi xa, xa thật xa, đừng dính vào vũng sình này. Đừng! Đừng! Van đừng!

Nước mắt rơi, bàn tay tự ve vuốt mái đầu …

***

“Sao mày về mà không dắt con bé hôm trước về?”

“Dạ … dạ … ! Tụi con chia tay rồi …”

“Tội nghiệp con bé!”

Anh im lặng.

“Hôm nay rằm, mày mua cái bánh pía, tao pha trà, ngắm trăng.”

“Dạ”

Sau bữa cơm chiều, anh lui cui với ấm nước trà cũ kĩ. Tính ra cái bình tuổi cũng đã già. Nó già nên anh sợ nó sẽ vỡ. Nâng niu, nhẹ nhàng và từ tốn. Tay giờ đã run, anh chỉ lo sẽ làm tan mất cái kỷ niệm bình dị nhất. Xong ấm trà thì trăng cũng vừa nhú. Mấy dãy bạch đằng đang rì rào mát rượi. Đã quen với cảm giác ngày xưa có người bên cạnh. Bây giờ bỗng trống hoác đến nao lòng.

Anh quấn điếu thuốc rê, hít một hơi dài, rùi đặt tay lên cái ấm.

“Mày có biết cái ấm này bao nhiêu tuổi rồi không?”

“Dạ 15, mẹ mua từ năm con lớp 7”

“Nhanh quá! Mới ngày nào mày chuẩn bị đi học xa, mẹ mày lên Sài Gòn, không biết kiếm đâu ra cái loại thuốc rê mà tao ghiền đến giờ. Đi lên đó lần nào cũng kiếm thuốc rê, mà không nơi nào thuốc thơm được như lần đó. Đôi khi có những cái xảy ra rồi không hề có lần thứ hai.”

Anh lại rít một hơi dài. Thằng bé dường như bị nhột, nên đánh sang chuyện khác:

“Ngày trước con không được uống trà, chỉ được ăn bánh uống nước lọc thôi.”

“Ừ! Mày sắp già rồi con à.”

“Chưa tới 30 mà ba” – Thằng bé vẫn tìm đường chối quanh, sợ đối diện sự thật.

“Cuộc sống ngắn lắm. Đến khi mẹ mày mất, ba mới giật mình, mới tiếc là đã không đối xử với mẹ mày tốt hơn.”

“Gần 30 năm nay ba vẫn là người chồng tốt mà.”

“Không đâu! Đã có lần tao bỏ mẹ mày đi biệt xứ, đến 4 năm mới về.” Giọng anh ôn tồn. “Hồi trước nghèo lắm, vợ chồng ở nhờ cái nhà lá trên đất của người ta. Mẹ mày thì ngày nào đi dạy về cũng hái rau, bắt cá đem ra chợ bán; còn tao thì đi chích thuốc cho heo đến tối mịt mới về. Thời bao cấp mà, sống cực lắm. Khổ quá! Tao mới đi ghe cho người ta, một chuyến trộn hàng lậu một ít, một tháng, có khi là 2 – 3 tháng về một lần. Mẹ mày mừng lắm! Lần nào về cũng không muốn tao đi. Mẹ mày thì cứ cản, lúc đó còn trẻ nên tao quyết không nghe, quyết có chút vốn để mẹ mày đỡ cực. Cứ mỗi lần thấy mẹ mày cô giáo mà buôn gánh bán bưng, tay chân nứt nẻ, tao xót lắm”

Anh nhấp chút trà thấm giọng. Ánh mắt ươn ướt nhìn về phía trăng.

“Tao định đi chuyến cuối thì bị túm. Tụi an ninh giam gần nửa năm. Mẹ mày lúc đó đã mang thai mày sắp sinh. Mấy tháng trại giam thì cũng không sao đối với tao, nhưng tao cũng thấm thía. Chỉ vì nghèo quá sanh liều mạng. Vì muốn bù đắp cho mẹ mày mà tao đã quên là phụ nữ ở nhà bụng mang dạ chửa thiếu chồng cực thế nào. Lúc đó tao chỉ mong ra trại sớm để gặp mặt mày, tao ngồi gỡ lịch từng ngày mà cứ sợ là mẹ mày ở nhà qua một ngày sẽ sống ra sao.”

Anh im lặng hồi lâu, rồi chậc lưỡi: “Tụi bây quen nhau lâu chưa con?”

“Dạ 7 năm rồi ba.”

“Vậy mà cũng bỏ cho được. Con bé thiệt … dễ thương. Mày ngu lắm con à!”

“Dạ! Tại … con … sợ …”

“Mày ngu y chang tao hồi trước.”

Anh lại nhấp ngum trà rùi kể tiếp. giọng bùi ngùi: “Tao ở tù mẹ mày không hay biết. Vì tao sợ mẹ mày biết tin rồi bầu bì ra vào khám cực thân, sợ nhất là cảnh nhìn mẹ mày ở bên ngoài nhìn vào mà khóc. Xót! Ra tù là tao tìm đường về nhà gấp. Lúc đó tao mới biết là tao sai. Tao ở trong tù lo đau đáu là không biết mẹ mày ăn sống rồi nuôi dạy mày thế nào. Mẹ mày lúc đó thì ôi … thôi … đêm nào cũng ôm mày khóc mà cứ tưởng tao chết bờ chết bụi chốn nào rồi. Ngày tao về mẹ mày khóc bù lu bù loa. Nếu đã cho hay thì lâu lâu gặp một lần cũng đỡ lo dù cực mấy”

Đến đây thì anh im lặng. Vai run, giọng cũng run …

“Kể với mày vòng vo, nhưng mà ba muốn mày nghe cái này …”

Nói đoạn, ông cụ cầm ăn miếng bánh rồi cầm tách trà lên, hớp.

...

...***...

Thật sự anh đủ thông minh để biết ba mình sắp nói điều gì. Việc ngồi nghe thật ra quá miễn cưỡng. Miễn cưỡng vì anh sợ phải đối diện với chính mình. Miễn cưỡng vì anh sợ những lời nói tiếp theo sẽ đè bẹp cái ngoan cố và kiêu hãnh trong anh. Miễn cưỡng vì anh sợ mình rồi sẽ phải thua. Vì … vì … vì … Nhưng anh vẫn phải ngồi nghe, mặt trơ ra cứng ngắc.

Ông già tằng hắng rồi tiếp:

“Đôi khi mình sợ người mình yêu thương sẽ khổ. Nhưng mà đó là luật rồi con. Tao hối hận vì đã bỏ rơi mẹ mày lúc cần tao nhất. Chính mày còn không thể bắt mình ngừng thương con bé, sợ con bé khổ thì mày đâu có quyền bắt người ta không thương mày, không khổ vì mày hả con? Đã là yêu thương thì phải chia sẻ, tao học cả đời biết chỉ có vậy. Ba biết là mày hối hận lắm vì quá thương mẹ mà đẩy bà ấy không được quyền lo lắng. Mày ngu lắm con à! Mày cấm mẹ mày không thương mày, để mày cảm thấy yên tâm, nhưng mày làm gì cấm được bản năng. Mà đến bản năng mà không được thực hiện thì thà chết còn hơn. Tội cho mẹ mày! Ba hy vọng là mày đừng đối xử như vậy với con bé.”

Ông già nói xong rồi bước vào, gần đến cửa rồi nói vọng ra: “Mai sắp xếp rồi lên Sài Gòn sớm đi mày.”

Trăng đã lên cao lắm, tiếng gió cũng xạc xào nhiều hơn. Anh nhấc chiếc cellphone:

“Em à! Anh xin lỗi...”

Sương khuya vương đâu đó trên mi, mà sao ấm đến lạ lùng...
Về Đầu Trang Go down
 
Em à, anh xin lỗi
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
..:Forum Bac Hong secondary school:.. :: Teenagers' world :: ..:Lưu bút:..-
Chuyển đến